当前位置:首页 > Thời sự > Soi kèo góc Como vs Napoli, 18h30 ngày 23/2 正文
标签:
责任编辑:Công nghệ
Nhận định, soi kèo Bournemouth vs Wolverhampton, 22h00 ngày 22/2: Trái ngược hoàn toàn
Theo Zee News, Surat được mệnh danh là “Thành phố Kim Cương”, do đóng vai trò quan trọng đối với ngành thương mại đá quý toàn cầu.
Tuy nhiên, Sanghvi đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản trị giá hàng triệu USD để trở thành nữ tu đạo Jain. Các thành viên trong gia đình Sanghvi cũng theo đạo Jain. Đây là một tôn giáo nhỏ và cổ xưa ở Ấn Độ đề cao sự phản đối trước bạo lực, cùng với quy định ăn chay nghiêm ngặt, và dành tình yêu cho tất cả loài sinh vật từ nhỏ tới lớn.
Trong tuần này, bé Sanghvi đã tham gia buổi lễ kéo dài 4 ngày để đảm nhận vị trí mới. Những bức ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội cho thấy, Sanghvi ngồi trên cỗ xe được voi kéo.
Hôm 18/1, bé Sanghvi đã tới một đền thờ và thay bộ trang phục lộng lẫy bằng một bộ quần áo cotton màu trắng đơn giản, và sau đó cạo trọc đầu.
Một nhân chứng có mặt tại buổi lễ cho biết, Sanghvi được đánh giá là một thành viên nổi bật trong cộng đồng người theo đạo Jain ở thành phố Surat, do cô bé tỏ ra là người sùng đạo từ khi còn nhỏ.
Còn theo truyền thông địa phương, Sanghvi chưa từng xem tivi, phim ảnh, hay tới các trung tâm thương mại, và nhà hàng. Thay vào đó, cô bé thường xuyên có mặt tại những buổi lễ tại đền thờ.
Ngoài ra, bé Sanghvi còn là người trẻ nhất tham gia nghi lễ "diksha" trút bỏ toàn bộ những vật chất sở hữu để bước vào cuộc sống của một nhà tu. Bố mẹ bé Sanghvi cũng cho biết con gái rất háo hức được trở thành một nữ tu.
Theo ICRA, tập đoàn kinh doanh kim cương của gia đình bé Sanghvi được thành lập vào năm 1981 với khối tài sản hiện được ước tính lên tới 5 tỷ Rupee (61 triệu USD).
Hai anh em Nick và Katherine Christou ở Anh đã nhận được khoản thừa kế hàng tỷ đồng, sau khi hai người được phát hiện có quan hệ thân thích với người ông chưa từng gặp mặt Jim Ross.
" alt="Bé gái 8 tuổi từ bỏ quyền thừa kế hàng triệu USD để đi tu"/>=> Xem thêm những hình ảnh làng sao mới nhất trên VietNamNet.
Ngân An
Ảnh: FBNV
Sao Việt 15/5/2024: Lan Ngọc tận hưởng cuộc sống, Việt Trinh học cách tha thứ
Theo Reuters, đảng AK cầm quyền của đương kim Tổng thống Erdogan đã tăng mạnh mức lương tối thiểu vào tuần trước như một phần của chiến dịch nhằm giành lại sự ủng hộ đã bị xói mòn của cử tri, trong bối cảnh lạm phát cao, đồng nội tệ lira sụt giảm giá trị và mức sống giảm mạnh.
Trước đây, tuổi nghỉ hưu ở Thổ Nhĩ Kỳ được quy định là 58 tuổi đối với nữ và 60 tuổi đối với nam.
Hiện vẫn chưa rõ hệ thống mới sẽ tiêu tốn bao nhiêu, nhưng ông Erdogan nói 2,25 triệu người dân đủ điều kiện nghỉ hưu ngay lập tức. Thổ Nhĩ Kỳ đang có 13,9 triệu người hưu trí.
Suốt nhiều năm qua, các tổ chức công đoàn đã phản đối yêu cầu về độ tuổi tối thiểu được nghỉ hưu. Thay vào đó, họ yêu cầu người lao động chỉ cần hoàn thành số ngày làm việc bắt buộc để được nghỉ hưu.
Quyết định mới được tin sẽ giúp ông Erdogan thêm lợi thế trước cuộc bầu cử quan trọng diễn ra vào tháng 6/2023. Cho đến nay, ông Erdogan là tổng thống nắm quyền lâu nhất ở Thổ Nhĩ Kỳ khi giữ ghế lãnh đạo chính phủ suốt 2 thập niên qua.
Nhận định, soi kèo Celta Vigo vs Osasuna, 3h00 ngày 22/2: Điểm tựa sân nhà
Tất nhiên, tôi sẽ luôn biết ơn những học bổng, trợ cấp và những cơ hội mà Harvard mang lại cho tôi – một sinh viên thuộc thế hệ đầu tiên trong một gia đình thu nhập thấp được học đại học. Bố mẹ tôi là người nhập cư và gần như không hiểu hay nói được tiếng Anh. Tôi sẽ luôn biết ơn việc Harvard trao cho tôi cơ hội được tiến gần tới sự bình đẳng với các bạn cùng lớp – những người có bố mẹ là các CEO, người đứng đầu tiểu bang, những nhà lãnh đạo nổi tiếng thế giới. Tôi sẽ luôn biết ơn việc thương hiệu Harvard xuất hiện trong hồ sơ của tôi và giúp tôi mở ra nhiều cánh cửa khác. Quan trọng nhất, tôi sẽ luôn biết ơn những người bạn mà tôi đã gặp ở Harvard – những người tạo nên tôi của ngày hôm nay.
Tuy nhiên, trong suốt 16 năm kể từ ngày tốt nghiệp, cứ nghĩ đến việc họp lớp là tôi lại cảm thấy khó chịu và lo lắng. Tôi nhận ra một phần lý do là vì tôi đã không nói ra được tôi khốn khổ như thế nào trong suốt 4 năm học ở Harvard. Vì thế, bây giờ tôi cảm thấy đã tới lúc tôi phải kể câu chuyện vỡ mộng của mình.
Là một người tị nạn tới từ Việt Nam, lớn lên ở khu vực nội thành Philadelphia, học trường công, tôi thấy mình cực kỳ may mắn khi nhận được thư trúng tuyển của Harvard. Nó giống như giấc mơ trở thành sự thật.
Khu vực tôi sinh sống là một trong những khu có tỷ lệ tội phạm, bạo lực, nghèo đói cao hơn các khu vực khác trong thành phố.
Thời đó, gần một nửa trẻ em khu dân cư tôi sống bỏ học phổ thông, vì thế việc một đứa được học cao đẳng cộng đồng đã là một thành công.
Còn vào Harvard thì giống như bạn đang lái tên lửa lao ra khỏi khu ổ chuột. Hi vọng của tôi là sử dụng kiến thức của mình để giúp đỡ gia đình và giúp đỡ thêm nhiều đứa trẻ nghèo giống mình vượt qua các rào cản.
Harvard là trải nghiệm đầu tiên của tôi trong một môi trường của tầng lớp trung lưu và thượng lưu.
Nó giống như một cú sốc. Không giống như những sinh viên giành học bổng từng học trường tư, tôi chưa từng giao lưu với những người quá giàu có trước đó.
Trái lại, nơi tôi sinh sống, bạo lực là chuyện bình thường. Bố mẹ tôi có một nhà hàng bán đồ ăn “take-out” (mua đồ ăn mang đi) ở một khu đầy những băng đảng. Thường xuyên có những trận đánh nhau, trộm cắp ở cửa hàng của chúng tôi.
Có lần, một vị khách còn bị bắn vào đầu khi vừa bước ra khỏi cửa.
Trong suốt năm đầu tiên ở Harvard, tôi nhận ra rằng những gì mà tôi đã trải qua hoàn toàn không bình thường chút nào. Hầu hết những đứa trẻ trong lớp tôi đều có một cuộc sống rất yên bình. Khi tôi nghe các bạn cùng lớp phàn nàn về những vấn đề của họ, tôi tự hỏi làm sao mà họ có thể hiểu được những gì mà tôi đã trải qua?
Dieu Quach: Động lực để tôi viết bài luận này là để đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân về việc từng bị coi thường và từ chối vì gia cảnh nghèo khó |
Trong năm đầu tiên, tôi cố gắng tìm một cộng đồng – nơi mà tôi cảm thấy có thể chia sẻ một cách cởi mở những mối quan tâm của mình và tìm được những người bạn đồng cảm với những giá trị và trải nghiệm của mình.
Trong suốt những năm phổ thông, tôi đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ những người bạn Mỹ gốc Á – những người có bố mẹ cũng là dân nhập cư, nghèo khó và làm những công việc bình thường như bố mẹ tôi.
Ở Harvard, dù cố gắng kết nối với các nhóm sinh viên Mỹ gốc Á nhưng tôi sớm nhận ra rằng, ngoài màu da, chúng tôi không có nhiều điểm chung. Nhiều người có bố mẹ là tiến sĩ, thạc sĩ, chơi xuất sắc trong dàn nhạc.
Ngoài ra, nhiều sinh viên gốc Á mà tôi quen biết bị ám ảnh về chuyện điểm số và có lối sống nghiêng về vật chất. Tôi cảm thấy họ coi thường mình vì tôi nghèo và không có điểm chung với họ.
Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng mình hoàn toàn xa lạ với nền văn hóa học thuật tháp ngà và xu hướng đặt cái tôi lên trên hết của các bạn học và các giáo sư.
Lãnh đạo nhà trường rao giảng về những mục tiêu cao cả và tôn vinh những cựu sinh viên làm thay đổi thế giới. Không có bất kỳ ai trong đội ngũ lãnh đạo của trường – những người biết về hoàn cảnh của tôi và về tình trạng tài chính của tôi – từng một lần hỏi thăm tôi. Nếu có ai đó thì có lẽ là tôi không biết.